Bài ca từ nốt nhạc “ba chung”
Kẻ thù mang tên corona:
Đại dịch hoành hành mọi quốc gia
Gieo rắc tai ương, gây thảm họa
Cướp bao sinh mạng trẻ lẫn già.
Trường lớp vắng tiếng trẻ vui ca
Cô thầy vất vả dạy từ xa
Nhà máy, công trường khan nguyên liệu
Siêu thị, phố phường vắng người qua.
Cuộc sống đảo lộn vì giãn cách
Cơm áo gạo tiền – nỗi xót xa
Chung sức đẩy lùi corona
Nguy khốn, tình người đã nở hoa
Bên nhau ta kiên trì chống dịch
Tháng ngày gian khó chóng trôi qua
Sắc lệnh thủ tướng được ban ra
Người Việt khắp muôn nẻo gần xa
Đoàn kết, sẻ chia vơi vất vả
Nghĩa tình chan chứa như người nhà
Ý thức phòng bệnh được nâng cao
Từng ngày, từng phút chẳng nhãng sao.
Vệ sinh cơ thể luôn sạch sẽ
Tăng cường đề kháng, chăm thể thao
Cả dân tộc quyết nghiêm chỉ thị
Thế giới ngợi ca, đáng tự hào
Việt Nam đấy! Tình người rạng rỡ.
Như muôn sắc hoa đang đua nở
Tạo niềm vui, hạnh phúc đong đầy
Cả nước Việt giang rộng vòng tay
Cưu mang bao bạn bè quốc tế
Quan tâm, giúp đỡ không chậm trễ
Dù mưu sinh còn lắm bộn bề
Như đại dương trăm sóng vỗ về
Ôi Việt Nam sao mà đẹp thế!
Tiếng vang khắp năm châu bốn bể
Lòng tin củng cố từng phút giây
Chung lòng – một dạ chính là đây
Yêu thương nhau như bát nước đầy
Đoàn kết, dìu nhau qua hoạn nạn.
Bớt lo toan cuộc sống thường ngày.
Niềm tin son sắt chẳng chuyển lay
Chung ý chí, ta có thêm sức mạnh
Bao bác sĩ cứu người thâu đêm lạnh
Bộ đội kia mấy tháng chẳng về nhà
Có người lính chẳng kịp thọ tang cha
Tất cả quên mình vì dân nước
Vì hy vọng tương lai phía trước
Vì Việt Nam tươi sáng bình yên
Này! Những kẻ ôm giữ cái riêng
Đừng ích kỷ, đầu cơ, vô cảm
Này! Những người lo âu sầu thảm
Vui lên cho đời bớt chán nhàm
Chọn những việc hữu ích để làm
Lạc quan để hoa đời thêm sắc
Nụ cười đong tràn trong ánh mắt
Sống cái tôi vời vợi bao dung.
Bản hòa ca từ nốt nhạc ba “chung”.
“Chung sức – chung lòng – chung ý chí”
Tâm và Tầm giúp Việt Nam hùng vĩ
An nhiên, bền bỉ vượt hiểm nguy.
Trường lớp kia khép cửa đã bao ngày
Chẳng sao cả, thầy - trò học trực tuyến
Mùa thi đến cùng miệt mài khổ luyện
Càng cách xa, thấy nhung nhớ càng gần
Giữa mùa dịch, ngồi viết những bâng khuâng…